Thursday, December 22, 2016

Tự Sự: Giáng Sinh Trong Tôi ♥

Ngày bé,

Biết giáng sinh qua truyện cổ tích Cô bé bán diêm của Andexen. Giáng sinh bên đất nước Nga xa xôi chắp cánh cho con bé những mơ tưởng vê miền đất giàu có, nơi phố xá rực rỡ ánh đèn với không khí nhộn nhịp rộn ràng náo nức. Nó tưởng tượng ra những ông bà mặc áo choàng, quàng khăn lông, lộng lẫy bên bàn tiệc ngày trọng đại với ngỗng quay, với nến thơm huyền hoặc, với cây thông Noen được trang trí bắt mắt treo nhiều quà.



Lớn lên một chút vẫn yêu truyện cổ tích, vẫn tin vào thế giớ có nàng Lọ Lem và Hoàng tử. Và trong ngày giáng sinh vẫn lôi truyện cổ tích ra tự đọc tin là sẽ có ông già Noen sẽ đến vào 12h đêm. Ông sẽ không chiu qua ống khói mà sẽ cưỡi tuần lộc bay qua mái nhà, ghé vào của sổ mang quà đến cho những đứa trẻ ngoan. Nó luôn mong sáng hôm sau khi tỉnh dậy trên giường sẽ có món quà mà ông già tuyết đã bay từ xứ sở xa xôi đến cho nó.

Nhưng không, tất cả cũng chỉ là mơ ước. Có lẽ nó đã chưa đủ ngoan.




Lớp 3. Biết nhiều hơn về Ngày giáng sinh nhưng cũng nhận ra ở Việt Nam đặc biệt là ở một vùng quê xa xôi thủ đô như chỗ nó. Người ta không quan tâm đến Ngày 24-12 hoặc là cố tình quên đi nó. Thấy hụt hẫng - những ở một góc nào trong tâm hồn non nớt của con trẻ nó vẫn tin rằng có ông già Noen trong đêm Giáng sinh.

Một ngày đông lạnh, Tình cờ đọc được phong tục ngày Giáng sinh từ quyển sách mẹ mang về. Người ta thường viết điều ước lên giấy. rồi nhét vào bít tất. Ông già Tuyết sẽ đọc được và mang quà đến. Hí hửng đem khoe mẹ rồi tối đó trước khi đi ngủ cẩn thận viết về mong muốn của mình lên tờ giấy viết thư mẹ mua để viết cho bố đi công tác xa, viết lên đó món quà muốn nhận còn cẩn thận kể thành tích để ông già tuyết biết nó rất ngoan. Sau đó gấp phẳng phiu nhét vào chiếc tất mới nhất, đặt xuống cuối giường và yên tâm đi ngủ.



Sáng hôm sau. Tỉnh dậy. Chiếc tất vẫn còn, nhưng phong thư đã biến mất. Buồn nhưng vẫn tin ông già đã đọc thư và hi vọng. Buổi chiều đi học về Ngạc nhiên. Trên giường là món quà được bọc gói cẩn thận. Mang xuống nhà khoe mẹ và hai mẹ con vui vẻ mở ra. Lời ước đó, đã thành sự thật, con búp bê như nàng công chúa tóc vàng trong câu chuyện cổ chính là điều ước của nó. Háo hức đi khoe với cả bọn trẻ trong xóm về món quà do chính ông già Noel mang đến khiến lũ trẻ phải xúm lại ghen tỵ. Đứa nào cũng muốn cầm một tí, ngắm một tí, món quà từ trên trời rơi xuống…Sau đó là viết thư khoe bố về điều đặc biệt ấy Và từ sau đợt đó năm nào món quà kỳ lạ ấy cũng đến …vào đúng dịp Noel.



Lớn hơn và hơn nữa, đọc báo và nhận ra những món quà ấy là do người thân tặng chứ tuyệt nhiên không có một ông già nào đội mũ đỏ viền trắng, mặc bộ đồ đỏ, vai xách bao quà to cưỡi tuần lộc xé màn đêm vượt tuyết lạnh đem đến cho những đứa trẻ ngoan. Lẳng lặng sang nhà bà ngoại, bà cười hiền. “Quà bố gửi về cho chứ đâu. Bố quý con gái nhất mà. “Trong đầu óc non nớt đã nhận ra; Gia đình là tốt nhất.

Lên Đại học, Mùa Giáng sinh đầu tiên nơi thủ đô phồn hoa thấy tấp nập như tìm lại về thé giới cổ tích xa xưa. Nhưng không còn mong quà từ ông già Tuyết, nhưng bất ngờ nhận được quà từ mối tình đầu.Giữa ngày đông lạnh, xa gia đình nhưng vẫn không cảm thấy cô đơn. Giáng sinh sau đó, không còn mối tình đầu, Những món quà từ những người bạn vẫn đều đặn nhận được nhưng không cảm thấy vui. Có cái gì đó như là một sự mất mát lới lao khó bù đắp được. Giáng sinh đó, trốn trong nhà, tránh mọi sự rủ rê của bạn bè bằng cớ ôn thi để đem về, khi mà đứa bé của 15 năm về trước tin là ông già Noen sẽ đến và đọc điều ước thì lại vùi dầu trong chăn khóc rồi thiếp đi trong giấc ngủ kéo về. Ngủ đi, tự nhủ, ngày mai trời sẽ lại sáng.

Và Gần lắm… Giáng sinh năm nay. Vẫn cô đơn sau mối tình đầu của hơn một năm về trước nhưng không thấy cô đơn, không thấy buồn khi vẫn độc bước trong lúc đám bạn nhiều đứa đã có đôi có cặp xếp lịch hẹn hò. Giáng sinh càng gần, người ta càng hối hả và nó cũng càng gấp gáp. Nó làm mình bận rội cho mùa thi cử, tranh thủ học mấy kiểu đan mới để đan tặng cho chính mình chứ không phải cho người yêu như năm trước. Hẹn lịch với bạn bè, lê la ngoài hàng quán, buôn đủ chuyện trên trời dưới đất.



Giáng sinh ư? Chỉ lạnh chứ tuyệt nhiên không phải là cô đơn.
Gần giáng sinh, mẹ gọi lên hỏi han xem có đi chơi đâu không. Nó cười trừ. Con ở nhà ôn thi. Mẹ cười dặn ăn uống đầy đủ và giừ gìn sức khỏe để ôn thi rồi gác máy.

Giật mình nhận ra:
Bao nhiêu năm rồi mà chưa hề dành một mùa Giáng sinh nào cho bố mẹ.
Bao nhiêu năm rồi nó vô tâm mà quên đi những người yêu thương trong mái ấm của nó.
Nó cũng chợt hiểu, Giáng sinh vốn là ngày đoàn tụ, là ngày những người yêu thương có dịp quây quần bên nhau chứ không phải đơn giản chỉ là mong quà từ ông già Tuyết, hay dành cho những giây phút vô ích trôi đi.
Phải rồi Giáng sinh này Thi xong Con sẽ về. Bên mái ấm….gia đình
Sẽ bắt bố mẹ kể lại câu chuyện món quà ông già Noel là bố đã tặng.
Sẽ lại thử nhét một điều ước vào chiếc tất sau khi cẩn thận ghi lên điều ước thiên liêng trong giấy phút trọng đại mong những người thân yêu luôn được bình yên.
Sẽ ôm truyện cổ tích nắm ngủ để tâm hồn bay về thế giới thần tiên, thế giới có ông già Noen ban điều diệu kỳ.

Ngoài kia. 

Giáng sinh đang gõ cửa…

Rất gần
.
.
.


<Sưu tầm>

No comments:

Post a Comment