Từ thời thái cổ, nhân loại đối với thế giới quanh mình, hết thảy những kỳ dị, chớp lòe sấm động, gió dữ mưa to, thiên tai nhân họa, thương vong vô số, lũ lụt khắp nơi, tuyệt không phải sức lực của con người có thể làm được, có thể chống cự được. Bèn cho rằng trên chính tầng trời có chư vị thần linh, dưới chín tầng đất có dồn đống âm hồn, diêm la điện phủ. Vì vậy truyền thuyết thần tiên lưu tại hậu thế. Chẳng biết bao nhiêu con dân loài người, thành tâm khấu đầu, cứ hướng về những thần minh do trí óc mình tưởng tượng ra mà lễ lạt cúng bái, cầu phúc tố khổ, hương khói rất thịnh.
Từ xưa tới nay, người thường chẳng ai là không chết. Nhưng thế nhân đều ham sống sợ chết, mỗi khi nói đến địa phủ diêm la, thì thường thêm thắt bao điều ghê sợ, rồi nảy ra cái thuyết trường sinh bất tử.
So với những giống loài sinh linh khác, con người thể chất kém, nhưng lại là linh trưởng của vạn vật, đó tuyệt đối không phải là lời nói giả. Với động lực săn đuổi sự trường sinh, hết đời này sang đời khác, những kẻ thông minh chí sỹ, người trước nằm xuống người sau đứng lên, đổ hết tinh lực suốt kiếp, vẫn cặm cụi đi tìm.
Cho mãi đến nay, tuy vẫn chưa tìm thấy sự trường sinh bất tử, nhưng có một số nhà tu chân luyện đạo đã nhìn thấu được thiên địa tạo hóa, lấy thân phận của người phàm để điều khiển những thế lực bất trắc, nhờ sức các loại bảo bối thần bí, dụng cụ làm phép, có thể khiến lung lay cả trời đất với uy lực sấm sét.
Nhiều vị tiền bối đắc đạo cao thâm, truyền thuyết kể họ đã sống lâu hàng ngàn năm không chết. Người đời cho rằng vậy là đắc đạo thành tiên, nên càng ngày càng có thêm nhiều người lao vào con đường tu chân luyện đạo.
Thần Châu hạo thổ rộng lớn khôn cùng. Duy chỉ có vùng đất Trung Nguyên là phì nhiêu phong mỹ nhất, tám đến chín phần mười dân cư trong thiên hạ đều sống tụ lại đây. Những vùng hoang địa ở Đông Nam Tây Bắc, núi cheo leo sông hung dữ, nhiều mãnh thú ác điểu, nhiều hư trướng độc vật, cũng nhiều loài man di mọi rợ, ăn lông ở lỗ, hiếm thấy dấu vết con người. Tương truyền trong nhân gian từ xưa, có những di chủng hồng hoang sót lại trên nhân thế, nấp trong thâm sơn mật cốc, thọ đến vạn năm, nhưng chưa có ai nhìn thấy.
Cho đến ngày nay, những người tu chân luyện đạo trong nhân gian, phần lớn đều như cá diếc qua sông, nhiều không đếm xuể. Thần Châu hạo thổ rộng lớn, kỳ nhân dị sỹ đông đúc, cách thức tu chân luyện đạo cũng vô số, chẳng hề giống nhau. Chưa tìm ra cách nào để trường sinh, nhân gian đã hình thành các môn các phái, có chính có tà. Từ đó nổi lên những quan điểm riêng, rồi đấu đá lẫn nhau đến nỗi tranh phạt giết chóc diễn ra vô số kể.
Trương Tiểu Phàm từng là đệ tử môn phái đệ nhất chính đạo, do cùng Bích Dao – con gái của Tông chủ Quỷ Vương Tông ma đạo yêu mến nhau mà bị các phái chính đạo không dung tha, hơn nữa lại vì Bích Dao cứu hắn mà nhận một kiếm Tru Tiên do Chưởng môn Thanh Vân đánh xuống nên đã phản bội Thanh Vân, gia nhập Ma giáo Quỷ Vương Tông, dùng tên Quỷ Lệ. Mà trên núi Thanh Vân lại còn có một nữ đệ tử Lục Tuyết Kỳ một mực yêu thương chờ đợi Trương Tiểu Phàm, chịu áp lực của sư môn.
Đang lúc Chính Ma lưỡng đạo bất phân thắng bại, thú yêu trong Nam Cương thâm sơn dốc toàn bộ lực lượng, xâm nhập Trung thổ. Thú yêu tàn sát khắp nơi, bách tính tử thương vô số, rất nhiều người hài cốt cũng không còn. Thật ứng với câu nói của Đạo gia: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.”
Đối mặt với một trường hạo hiếp như vậy, Chính Ma lưỡng đạo không thể không tạm thời liên thủ, cùng ngăn cản thế tới ào ạt của thú yêu.
No comments:
Post a Comment